.png)
Mỗi người được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương, chở che của Mẹ.
Hình ảnh người mẹ có lẽ đã đi sâu vào trong tiềm thức của chúng ta từ lúc nào
không hay, chỉ biết rằng khi mới biết cất tiếng "ê, a" từ "Mẹ" đầy thiêng liêng, cao quý ấy
đã khắc sâu vào trong tim chúng ta.
Mẹ luôn là người hy sinh thầm lặng cho đàn con ăn học, mẹ làm việc quần
quật để cho con có miếng cơm, manh áo. Vâng, mẹ chính là vì sao soi sáng cho
cuộc đời con, chắp cánh cho những ước mơ của con được bay cao, bay xa. Tôi còn
nhớ rất rõ những ngày tôi còn cắp sách đến trường, mẹ luôn ở bên động viên,
khích lệ: “con phải gắng sức học tập sau này làm người có ích cho xã hội”. Đến
lúc tôi ra trường đi làm, lập gia đình, mẹ vẫn luôn bên tôi, giúp đỡ tôi những
lúc khó khăn.Và thực sự khi sinh đứa con đầu lòng, tôi mới thấu hiểu nỗi vất vả
của mẹ khi mang nặng, đẻ đau, khi ôm con những đêm con ốm,…Và không biết bao
nhiêu sự lo lắng, chăm sóc để con khôn lớn từng ngày.
Nhưng vì công việc, cuộc sống tất bật, đôi lúc mỗi chúng ta
quên đi trách nhiệm của một người con. Có
khi tôi giật mình nhận ra đã mấy hôm rồi mình chưa gọi điện hỏi thăm mẹ có khỏe
không? Vòng quay cuộc sống hay sự vô tâm làm cho chúng ta quên rằng mình đang
có một điều vô cùng giá trị là vẫn còn mẹ.
Có thể sau một đêm tỉnh giấc ta giật mình nhận ra đã không
còn mẹ nữa. Ta òa khóc như một đứa trẻ và bắt đầu hối hận vì không quan tâm đến
mẹ lúc mẹ đang còn. Hãy dành thời gian quan tâm Mẹ hơn vì ta cũng không biết thời
gian mẹ còn bên ta là bao lâu nữa.
Và như nhà thơ Đỗ Trung Quân đã viết:
“Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
Có người cài cho con lên áo một bông hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?...”.
Ta hãy trân trọng những ngày tháng còn mẹ, bởi có mẹ là ta
đang có cả bầu trời tình yêu...
Người viết:
Nguyễn Thị Hằng